Thứ Hai, 22 tháng 10, 2012

NHỚ CON TRAI.



     Đây là Nguyễn Hoàng con trai lớn của TT Hiện đang làm việc tại thành phố Hồ Chí Minh.
     Con trai học xong lớp 12 và sau đó sống xa mình học và làm việc ở thành phố  đã hơn chục năm rồi.Hơn chục năm xa con là nỗi nhớ! Nhớ nhiều lắm!và cũng lo nhiều lắm...dù rằng ở trong đó có bà ngoại,các bác,chú,dì cậu ...Nhưng con ở một mình một nhà.
   Đợt này khủng hoảng kinh tế con làm ăn trong đó mẹ cũng lo...Bởi con lớn đấy nhưng thanh niên chưa vợ lại ở một mình...Hơn chục năm xa con là cả một thử thách với mình dù mình vẫn nghĩ và nói với con:"Mẹ chẳng ôm mãi con được trong vòng tay của mẹ..."Nhìn sự đổ vỡ của các gia đình trong xã hội vì làm ăn kinh tế  thất thoắt nhiều đêm mình mất ngủ lo cho con ở xa mình lại ở thành phố ... 
   Hơn một chục năm xa con là bao lần mình khóc khi con ngủ không nghe điện thoại...Lòng như lửa đốt khi nghĩ lỡ đâu con ốm...Nhiều lần mắng con rồi lại thương cũng khóc.Dặn dò con nhưng rồi sức ăn sức ngủ của thanh niên khiến con vẫn y nguyên:Ngủ là chả biết gì nữa...Mong sao con có vợ thì mẹ mới đỡ lo...Nỗi lo của mẹ khi con ở thành phố một mình vẫn là chưa hết dù con đã 33 tuổi.Bài thơ của anh Lê Huy Mậu như nói hộ lòng  mình.Mình treo bài thơ của anh lên đây cùng với nỗi nhớ ,nỗi lo của mình dành cho con trai với hy vọng con đọc sẽ hiểu thêm về mẹ.
KHI CON LÊN THÀNH PHỐ.
                       (Lê Huy Mậu)

Những buồn vui thường nhật của riêng mình
Chợt trở nên bé nhỏ – trước nỗi lo khi con lên thành phố
Con thì trẻ, đời thì nhiều cám dỗ
Người thì đông, tà – chính chẳng phân minh
Mong một ngày bình an cho con
Tôi mong bình an luôn cho thành phố
Thành phố nơi con mình ở đó
Khiến tim cứ phập phồng theo mỗi bản tin nhanh
Mong một ngày bình an cho con
Tôi chẳng dám làm đau một ngọn cỏ
Tôi thiện lương ngay cả trong ý nghĩ
Cứ ngỡ có ánh mắt từ bi đâu đó dõi theo mình….
Bỗng nghĩ
Sao xưa mình sống quá vô tình
Đêm đằng đẵng, ngọn đèn chao trước gió
Có trận đánh nào không làm thót tim mẹ
Vậy mà đến lá thư cũng khi có khi không!
Thời đói khổ có nỗi lo âu của thời đói khổ
Thuở đạn bom có nỗi lo của thuở đạn bom
Giờ hòa bình đẹp áo ngon cơm
Sao nỗi lo bình an vẫn còn canh cánh
Khi con lên thành phố
Tôi như thấy cĩng có mình ở đó
Tôi như thấy lo toan cùng thành phố
Mong bình an cho thành phố có con mình.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét